Thư gữi tất cả mọi người
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm ta mệt mỏi. Ta loay hoay với những thứ áo quần mà ta vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Ta thấy mình buồn nhiều hơn là vui, không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Ba và mẹ tôi đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố tôi, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ kể với tôi rằng: “Duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ, bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy”.
Mẹ tôi tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Chúng ta có thể phải lòng 1 người ta không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, ta phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì sự thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của ta – mình như thế nào khi ta mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu ta như ta vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi ta.
Có lẽ một vài người đã xem “ Nhật ký tiểu thư Jones” rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với “Tiểu thư Jones” rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe người ấy, tôn trọng người ấy cũng như ý kiến của người ấy, và chấp nhận người ấy như người ấy vẫn vậy. Và ta sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ của tôi đã yêu ba tôi như ba vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến ta cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà ta có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép ta được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc mọi người được nghe “Lời - tỏ - tình – không – lãng - mạn”: “Anh/em yêu anh/em như anh/em vẫn vậy !”
Dường như tình yêu đầu tiên lại làm ta mệt mỏi. Ta loay hoay với những thứ áo quần mà ta vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Ta thấy mình buồn nhiều hơn là vui, không tự tin khi là mình nữa.
Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.
Ba và mẹ tôi đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố tôi, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ kể với tôi rằng: “Duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ, bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy”.
Mẹ tôi tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả 2 chân trần lên ghế. Bên bố mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy. Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.
Chúng ta có thể phải lòng 1 người ta không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, ta phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì sự thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.
Người ấy cần phải biết cái tôi thực của ta – mình như thế nào khi ta mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu ta như ta vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi ta.
Có lẽ một vài người đã xem “ Nhật ký tiểu thư Jones” rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với “Tiểu thư Jones” rằng “Anh thích em, như em vẫn vậy”. Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục. Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn 1 chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.
Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là 2 người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe người ấy, tôn trọng người ấy cũng như ý kiến của người ấy, và chấp nhận người ấy như người ấy vẫn vậy. Và ta sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ của tôi đã yêu ba tôi như ba vẫn vậy.
Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến ta cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà ta có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép ta được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.
Chúc mọi người được nghe “Lời - tỏ - tình – không – lãng - mạn”: “Anh/em yêu anh/em như anh/em vẫn vậy !”